
NHẬN THỨC VỀ SỰ SỐNG
Sau tết năm 2009, 26 tuổi, lẽ ra là lấy chồng, thì tôi lại chia tay bạn trai. Tự hỏi cuộc đời mình sẽ ra sao? Nên có con không? Và tôi quyết định đi Mỹ khi mà trong túi chẳng có đủ tiền đóng học. Tôi lao sang đó như một cuộc vượt biên mà rất may là khi đến nơi, tôi đã được bác tôi giúp nhiều về tài chính.
Nghe cô giáo giới thiệu về trường và nói về nước Mỹ trong buổi đầu tiên nhập trường, rồi nghe thấy chị họ tôi nói sẽ lấy chồng nhưng không có con, tôi hiểu ra rằng, cuộc đời này có rất nhiều cách để hạnh phúc, chứ không phải chỉ là theo cách mà ở xã hội Việt Nam cho rằng phải có công việc ổn định, phải lấy chồng, sinh con. Rồi một hôm, khi đi qua một bia mộ trong nghĩa trang ở Mỹ, tôi thấy trên bia mộ đó viết: “This is Emily, she had a beautiful life with her family and friends” (Đây là Emily, cô ấy đã có một cuộc sống tươi đẹp với gia đình và bạn bè của mình). Tôi muốn sau này khi tôi chết, tôi cũng sẽ có câu nói đó trên bia mộ của mình. Tôi muốn có một cuộc sống tươi đẹp! Tôi sẽ làm công việc mình thích, lấy chồng khi nào mình muốn và đẻ con khi nào mình sẵn sàng!
Sau 6 tháng ở Mỹ về Việt Nam, từng ngày sống là từng ngày tưng bừng tuyệt vời. Tôi quyết bỏ công việc ổn định ở ngân hàng, rồi tìm được việc mà mình say mê trong một công ty nước ngoài. Đi làm, kiếm tiền, du lịch Châu Âu, cuối tuần nhảy nhót siêu vui với mấy cô bạn thân, cả những cuộc hẹn hò nữa. Khoảng thời gian đó tôi đã tận hưởng SỐNG một cuộc sống vui vẻ thực sự.
Rồi đến một lúc, tôi nhận ra là mình muốn chết vì mỗi tối đi ngủ tôi ước là mai mình không dậy nữa. Tôi thấy cuộc sống vô nghĩa. Đi làm, kiếm tiền, đi chơi, rồi lại đi làm, kiếm tiền, đi chơi, túi đẹp, váy xinh, có thể sẽ lấy chồng, có con, rồi sao nữa? Vậy thôi sao? Với cá nhân mình, nó cứ vô nghĩa thế nào ấy! Tình yêu ư? Tôi cũng đã yêu đủ rồi, một tình yêu rất đẹp rồi, tôi đã trải nghiệm đủ mọi thứ của một cuộc sống tuyệt đẹp. Giờ là đủ, tôi có thể chết được rồi.
NHẬN THỨC VỀ CÁI CHẾT
Một ngày mùa hè năm 2013, sau khi không thể thuyết phục được cô bạn thân rằng những lý lẽ muốn chết của tôi là hợp lý (Không ai có thể hiểu điều tôi nói, cảm giác đau khủng khiếp mà tôi cảm thấy khi ấy. Sau này tôi mới hiểu thực sự những tổn thương bên trong đó là gì), trên đường đi về nhà, tôi tự hỏi: “Giang, mày thấy cuộc sống vô nghĩa và thực sự muốn chết à? Nếu mày nghĩ nhiều về điều đó đến thế và có vẻ nghiêm túc với nó như thế, thì hãy đi mua một lọ thuốc ngủ đi”. Tôi tạt vào một tiệm thuốc và mua một lọ thuốc ngủ. Tôi đã để lọ thuốc ngủ đó cạnh đầu giường trong suốt một thời gian để xem cái ý muốn muốn chết của mình có lớn dần lên đủ để tôi làm điều đó không.
Sau một đêm cầm con dao muốn làm đau mình, tôi quyết định phải làm gì đó để cho mình những cơ hội cuối cùng, xem mình có thực sự muốn chết không. Tôi đã thi phỏng vấn và chuyển công việc sang sống ở Singapore vào đầu năm 2014. Ngày dọn phòng để chuyển đi xa, tôi cầm lọ thuốc ngủ và nghĩ mình sẽ làm gì với nó đây. Vì chắc không thể đem đi được, còn nếu để lại trong phòng thì cũng có ngày nó hết đát hết hạn mà không dùng được nữa. Ồ mà nếu tự tử thì lo gì thuốc hết hạn không còn tốt nữa nhỉ? À, thuốc ngủ hết hạn thì có thể bị giảm tác dụng và không đủ liều để chết một nhát chăng? Tôi bỏ nó đi, vứt vào sọt rác.
Rồi không ngờ số phận sắp đặt để cho tôi buộc phải tiếp tục trải nghiệm. Khi tôi vừa sang Singapore được 2 tuần thì tôi phát hiện mình đã có thai được 6 tuần. Tôi bất ngờ, hoang mang! Quá trình mang thai cũng là những ngày khó khăn về tâm lý. Vì khi đã từng bị trầm cảm thì lúc có thai khả năng bị trầm cảm lại càng cao hơn. Dù ở công ty tôi vẫn làm việc và được đánh giá tốt, nhưng ở nhà tôi đã thường xuyên khóc và thậm chí còn gây tổn thương cho bạn trai của mình - giờ đã là chồng tôi (Xin lỗi anh vì em đã làm tổn thương anh nhiều). Rồi ngày tháng trôi đi, tôi sinh con, bé lớn lên. Cho đến một đêm tình cờ tôi nhìn thấy trên facebook của một người mình không quen, rằng chị ấy tự tử. Nửa đêm, tôi vào ôm con trên tay mà vẫn thấy trong mình lại hiện hữu rõ lên cái cảm giác muốn kết thúc ấy.
Sau đó là những ngày tháng hành trình dài, tôi tiếp tục đi tìm như vô thức dẫn dắt. Một lúc nào đó tôi sẽ kể chi tiết với bạn về hành trình của tôi trong một cuốn sách mà tôi viết. Tôi đã tìm đọc sách, thực hành tĩnh lặng, tập yoga, tập đón nhận điều trái ý trong cuộc sống. Tôi bắt đầu vẽ xuyên đêm. Thường xuyên trở về Việt Nam, đi vào những con ngõ tối không một tia sáng trong lòng phố cổ Hà Nội để chụp ảnh, xem cuộc sống trong đó ngột ngạt thế nào, phi xe máy lên Hà Giang tìm địa điểm để gây quỹ xây trường. Rồi tôi tìm đến tâm lý học để mong hoàn toàn chữa lành tổn thương, dọn dẹp hết những đổ nát mơ hồ trong mình.
Sài Gòn, ngày 3/7/2020
Tối nay, khi đọc xong cuốn sách “Veronica quyết chết”, tôi đã khóc vì hạnh phúc. Vì tôi nhận ra rằng tôi đã được trải qua hai điều mà trang cuối của cuốn sách nhắc đến. Đó là Nhận thức về sự Sống và Nhận thức về cái Chết.
Khi tôi bị trầm cảm và có cảm giác như đã chết lâm sàng về tâm hồn rồi, thì bản năng trong tôi đã đẩy tôi đi tìm nhiều phương cách để xem mình có thực sự muốn chết không, cuộc sống này có gì ý nghĩa, có đáng để kết thúc không. Rồi trên hành trình này, không ngờ rằng, tôi lại tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình, đó là trở thành một người trị liệu tâm lý. Tôi nhận ra rằng, ngoài việc sống vì gia đình, vì con, thì có lẽ về cơ bản cho riêng tôi, cuộc sống này vẫn vô nghĩa. Túi đẹp, váy xinh, khi mình muốn chết thì những thứ đó cũng chẳng có ý nghĩa gì, mình cũng chẳng cần gì nhiều cho bản thân nữa.
Nhưng hiện tại, tự mình, tôi cảm thấy thôi thúc cần và muốn chủ động tạo ra ý nghĩa cho cuộc sống của mình, từng ngày, từng giờ. Mỗi ngày sống, tôi muốn sống có ý nghĩa hoặc ít nhất là không vô nghĩa.
Nhận thức về sự sống dạy cho tôi biết tận hưởng cuộc sống này, dám sống là chính mình. Nhận thức về cái chết dạy cho tôi tìm thấy sứ mệnh, tạo ra ý nghĩa và bước tiến trong cuộc đời mình.
Bạn ơi, trầm cảm không hề đáng sợ đâu! Nó đến đều có lý do của nó. Để hoá giải được trạng thái ấy, bạn cần thấu hiểu được nó. Thấu hiểu được trầm cảm, tức là thấu hiểu được chính mình. Cảm xúc không phải là điều gây ảnh hưởng tiêu cực cho mình; Cách chúng ta lắng nghe và hợp tác với cảm xúc thế nào, mới là điều tạo ra ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực cho cuộc sống của ta.
Sự chịu đựng hay cảm xúc tiêu cực chính là tiếng khóc cho một nỗi đau cần chữa lành hay tiếng gọi cho sự trở lại, sống là chính mình, trở lại với những mong muốn khát vọng sâu thẳm trong bạn cần phải thực hiện!
Hãy đi tìm nó, hãy thấu hiểu, hãy hoá giải và đáp ứng nó bằng yêu thương.
Đừng bao giờ bỏ cuộc! Tôi tin rằng, trong bạn, trong tôi, trong mỗi người, ta luôn có Bản Năng Sống. Mãnh liệt! Rất mãnh liệt!
𝙄 𝙬𝙖𝙣𝙩 𝙩𝙤 𝙙𝙞𝙫𝙚 𝙞𝙣𝙩𝙤 𝙩𝙝𝙚 𝙤𝙘𝙚𝙖𝙣 𝙗𝙤𝙩𝙩𝙤𝙢 𝙩𝙤 𝙬𝙝𝙤𝙡𝙡𝙮 𝙛𝙚𝙚𝙡 𝙢𝙮 𝙗𝙧𝙚𝙖𝙩𝙝! 𝘼𝙣𝙙 𝙄 𝙙𝙞𝙙 𝙞𝙩.
Tôi muốn lặn ngập xuống nơi đáy đại dương để có thể trọn vẹn cảm nhận được hơi thở của mình! Và tôi đã làm thế.
🌱Ngày trong lành
Comments