Đã từ rất lâu rồi bạn không còn cảm thấy là chính mình nữa. Lúc này đây bạn tê liệt về cảm xúc hoặc cực kỳ đau buồn.
Bạn thấy bản thân mình như một cái công tắc bóng đèn đang được bật lên, và cho dù bạn có làm điều gì, cũng không thể tắt nó đi được. Tim bạn đập nhanh hơn, suy nghĩ của bạn nhiều hơn, bạn có vấn đề với giấc ngủ và ăn uống.
Bạn cần được chữa lành. Đứa trẻ bên trong bạn đang gào khóc.
Và có thể, bởi vì những cảm xúc này, bạn cảm thấy cô đơn. Bạn không muốn kể cho bạn bè, chưa chắc họ đã hiểu. Hoặc bạn đã cố gắng nói với bạn của mình và tất cả những gì bạn nhận lại là những lời khuyên không hữu ích lắm.
" Vui vẻ lên!"
" Đừng lo lắng nhiều quá!"
" Chỉ cần không nghĩ đến nó nữa thôi."
Cho dù điều gì đang xảy ra, thì có một thứ chắc chắn: tình cảnh này thật tệ hại!
Nó thật tệ khi bạn cảm thấy rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn còn bạn thì chẳng bao giờ bắt kịp. Nó thật tệ khi bạn cảm thấy hoảng loạn trong giao tiếp xã hội. Nó thật tệ khi bạn cảm thấy không có ai hiểu bạn, và những người khác đều thích nghi tốt với cuộc sống, còn bạn thì bị bỏ lại trong bóng tối...
Tại một thời điểm nào đó, bạn có thể nảy ra suy nghĩ (hoặc được một ai đó gợi ý) rằng "Tôi nên tìm kiếm sự giúp đỡ".
Sự giúp đỡ ở đây nghĩa là một cơ số thứ, nhưng khi bạn cảm thấy tuyệt vọng, quá tải, lo lắng, chán nản hoặc lạc lối, một trong những điều tốt nhất bạn có thể làm là tìm đến một chuyên gia trị liệu tâm lý và thử liệu pháp cá nhân.
Hãy làm cho rõ một vấn đề: Bạn không điên. Bạn cũng không tan vỡ. Không có gì sai ở bạn. Cuộc sống có những lúc khó khăn. Nhiều thứ thay đổi. Biến cố xảy ra.Điều quan trọng nhất cần nhớ là: chỉ vì bạn muốn gặp một chuyên gia trị liệu, hoặc bạn đã từng tìm đến liệu pháp cá nhân, không có nghĩa là bạn bất thường hay có bệnh về thần kinh.
Tất cả chúng ta đều cần sự hỗ trợ tại một vài thời điểm trong đời.
Vậy nên hãy để tiếng khóc của đứa trẻ bên trong bạn được lắng nghe.
Nguồn: Dịch từ bài viết The Impotance of Individual Therapy bởi Connolly Counseling & Assessment
Comments