top of page

CẢM GIÁC BÌNH AN ĐẾN LẠ LÙNG ĐẾN TỪ ĐÂU?

Writer: Giang KateGiang Kate

Updated: Oct 30, 2020


Trong cuốn sách Muôn kiếp nhân sinh có kể về câu chuyện phi hành gia Edgar Mitchell trên hành trình trở về trái đất, nhìn qua cửa sổ của phi thuyền, ông thấy trái đất thật nhỏ bé so với vũ trụ bao la và bất ngờ trải nghiệm một cảm giác bình an lạ lùng không thể diễn tả. Từ đó, cảm giác này đã ảnh hưởng lên cách nhìn nhận trong cuộc sống của ông để có thể đón nhận mọi sự nhẹ nhàng hơn. Edgar đã đi tìm câu trả lời qua triết học, khoa học và Phật giáo để giải thích trạng thái bình an lạ lùng này.

Khi đọc chi tiết này, tôi đã suy ngẫm mấy ngày và nhớ đến một chuyện mà khởi nguồn cho cảm giác bình yên mà tôi có sau này.


Tháng 7 năm 2017, trong khi vừa đi làm vừa đi học khoá trị liệu thôi miên, tôi cũng vừa quản lý xa từ Singapore việc sửa sang thiết kế 2 căn nhà ở Hà Nội để làm homestay cho thuê. Một buổi tối, sau một ngày dài làm việc nhiều chuyện xảy ra, khi đang chuẩn bị vào bàn ăn tối ở nhà, tôi nhận được bức ảnh của anh thợ mộc gửi báo đã làm xong chiếc ghế đẩu cho bộ bàn ăn ở homestay. Nhìn thấy bức ảnh của chiếc ghế, trong tôi dâng ngay lên một cơn tức giận ngập đầy ắp trong lồng ngực. Vì mặt ngồi của chiếc ghế là hình vuông, trong khi hình dung của tôi là lẽ ra nó phải hình tròn giống như mẫu mà tôi đã nhìn thấy trên mạng. Thêm nữa là chất liệu ghế là bằng gỗ công nghiệp chứ không phải là gỗ thịt nên sẽ không thể sơn màu như tôi đã định.


Là một người rất cầu toàn, tôi vô cùng tức giận vì anh thợ mộc đã không hỏi xác nhận mẫu với tôi trước khi làm. Rồi tôi lại chuyển cơn giận sang tức chính mình. Lẽ ra tôi phải có trách nhiệm gửi mẫu cho anh ấy mà vì bận nhiều việc quá tôi đã quên không gửi. Cơn giận lại càng tăng lên thêm khi tôi tức giận với chính tôi!


Bất chợt, một điều đặc biệt xảy ra, mà kể từ khi ấy nó đã khởi nguồn thay đổi thế giới quan của tôi. Khi tức giận đó, tầm nhìn trong tâm trí của tôi đang dán mắt zoom in vào mặt ngồi hình vuông của ghế, chỗ mà lẽ ra là để đặt mông vào thì tôi dí mặt mình vào đó mà tức tối. Nhưng đột nhiên, trong tâm trí, tầm nhìn của tôi bỗng kéo ra xa lên cao - zoom out - nhìn từ trần nhà xuống. Homestay đó là một nhà Pháp cổ có mái chéo trần cao. Khi tầm nhìn của tôi là từ trên trần nhà nhìn xuống toàn bộ nội thất của căn nhà, thì tôi bỗng thấy chiếc ghế đẩu mặt ghế hình vuông trở nên bé tí và còn bị khuất ở dưới gầm bàn nữa.

Tôi chợt thấy sự việc trở nên nhỏ xíu xịu xiu và cũng chẳng ảnh hưởng quá lắm đến thiết kế style trong nhà. Cơn tức giận theo đó cũng tụt xuống ngay lập tức, chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm. Khoảnh khắc đó tôi chợt thực sự thấu hiểu được việc trái ý đó thực ra là một việc rất nhỏ, chẳng qua vì mình đã có một ngày dài mệt mỏi, và cả những ức chế tích luỹ trong nhiều năm khiến tôi trở nên dễ tức giận.

Cảm giác khi cơn tức giận tụt xuống, người dịu đi thật thích. Tôi thích mình có thêm những cảm giác như thế trong cuộc sống. Vì có mong muốn như vậy nên từ đó thế giới quan của tôi thay đổi cách đón nhận moi sự theo hướng cho mình được nhẹ nhõm.


Đôi khi mình cứ bị zoom in vào một thứ quá khiến mình không còn nhìn được gì khác và nó làm mình choáng ngợp trong tầm nhìn bị thu hẹp ấy. Nếu ta có thể zoom out ra thấy toàn thể, toàn cảnh thì có lẽ sẽ thấy mọi sự không tệ đến thế. Phải chăng đó cũng là trạng thái mà phi hành gia Edgar trải nghiệm?

Đúng như câu nói này mà trong lúc tôi với cô bạn Linh Vu ngồi ăn phở, cô ấy bảo:

“Nếu mình cứ dí mặt nhìn vào viên gạch thì không nhận ra được đó là cả một bức tường”


Ngày Trong Lành mong rằng bạn có thêm nhiều những ngày trong lành trong cuộc sống của bạn

Comentarios


bottom of page